Tiểu Thần
phan_30
Gần đây có một việc khiến Tiểu Nghi quả thật cảm thấy lo âu. Mấy hôm nay sức khỏe của Phong Ngạo dường như xảy ra chút vấn đề. Cho dù bề ngoài không biểu hiện gì rõ rệt nhưng thần sắc không giống như bình thường, có vẻ hơi mệt mỏi. Tiểu Nghi đã mấy lần muốn bắt mạch xem bệnh nhưng đều bị từ chối. Phong Ngạo cho là vì làm việc quá nhiều, không muốn vì việc nhỏ làm phiền nàng thoải mái dạo chơi nên đã gọi người thay thế đến xem bệnh. Nghĩ mình cũng sắp rời khỏi, chẳng lẽ còn tranh giành việc với người ta! Tiểu Nghi đành phải chờ vị thầy thuốc này làm xong phận sự mới dám hỏi chuyện. Theo lời thuật lại, Phong Ngạo chẳng qua chỉ suy nhược một chút nên nàng cũng yên tâm. Đây là người do chính Tiểu Nghi đích thân tuyển chọn, chắc chắn có thể tin tưởng vào y thuật của ông ta.
Ba huynh đệ Phong Ngạo, Phong Hoan, Phong Nhàn cùng nhau đến lăng mộ của gia tộc ở sát chân núi Lĩnh Thiên chuẩn bọ những thứ cần cho nghi lễ. Sắp đến ngày bái tế tổ tiên Phong Gia, những chuyện này không thể qua loa tùy tiện. Chiều nay, Thất gia về đến. Bảy huynh đệ sẽ cùng Tiểu Nghi dùng bữa cơm họp mặt cuối cùng nên mọi việc càng phải khẩn trương hoàn thành xong vào buổi trưa. Mọi người đều bận rộn, chỉ có riêng nàng nhàn nhã như vậy, quả là có chút không quen.
Tiểu Nghi còn đang thơ thẩn suy nghĩ đã nhìn thấy huynh đệ họ Phong trở về. Nhìn từ xa, dáng vẻ của họ dường như có chút không ổn. Tiểu Nghi không kịp suy nghĩ gì, vội vàng chạy đến.
Phong Hoan cùng với Phong Nhàn đỡ tay Phong Ngạo, lo lắng hỏi han:
- Đại ca! Huynh có sao không? Lúc nãy đệ thấy huynh mang lư hương lớn rất khó khăn, rốt cuộc huynh bị đau ở đâu?
Nhị gia khẩn trương cũng không có gì lạ. Lư hương lớn của nhà họ Phong sức nặng bằng mười người khiêng, mỗi năm đến kì bái tế đều phải do chính chủ nhân gia tộc tự mình mang từ bên trong lăng mộ ra ngoài nơi làm lễ. Muốn ngồi vào vị trí đứng đầu Phong Gia điều kiện đầu tiên chính là bản lĩnh này. Với Phong Ngạo vốn không phải là chuyện đáng để tâm. Nhưng hôm nay, lúc hắn nhấc lư hương mang đi hình như thân thể có chút yếu ớt, sắc mặt không thoải mái như bình thường. Sau khi đặt xuống, Phong Ngạo còn bị thổ ra chút máu, mạch đập hỗn loạn, thật sự dọa cho hai huynh đệ Phong Hoan và Phong Nhàn sợ đến xanh mặt. Nhưng cả hai thuyết phục mãi Phong Ngạo cũng không chịu về sớm, phải đợi đến lúc xong mọi việc mới cùng hai người rời khỏi, đến khi qua cổng lớn trong cùng của thành Phong Tụ mới để họ dìu đi. Phong Ngạo sợ làm cho các thuộc hạ lo lắng.
Gương mặt chủ nhân Phong Gia lúc này rất xanh xao, hơi thở cũng không nhịp nhàng.
- Phong Ngạo! Huynh có chuyện gì?
Cả ba huynh đệ vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của Tiểu Nghi, đến lúc nghe âm thanh trong trẻo quen thuộc mới ngước lên nhìn đã thấy Tiểu Thần đang chạy về phía bọn họ. Người chưa đến đã cất tiếng quan tâm.
Phong Ngạo mỉm cười hài lòng. Kể từ hôm được báo tin chấp thuận cho phép rời khỏi, Tiểu Nghi vẫn giữ lời hứa, xưng hô với hắn và mọi người thân mật hơn trước, chỉ câu hỏi này thôi nghe cũng rất êm tai.
Phong Ngạo khẽ gạt tay của hai tiểu đệ ra khỏi người, ánh mắt ngụ ý nhìn họ ra hiệu rồi nhanh chóng điều hòa lại nhịp thở. Quả nhiên Tiểu Nghi vừa chạy đến đã quan sát thân thể hắn rất tỉ mỉ:
- Huynh không ổn sao? Lần này để Tiểu Nghi xem! - Nàng cương quyết giơ tay muốn bắt mạch.
- Không có việc gì, đừng làm rộn lên! Chỉ là gần đây làm việc quá nhiều nên tinh thần mất tập trung, khí sắc cũng hơi kém, làm các đệ ấy lo lắng. Bây giờ ta phải về nghỉ một chút!
Bàn tay nhỏ chưa chạm vào người đã bị Phong Ngạo hờ hững xua đi tỏ vẻ không muốn phiền nhiễu. Sắc mặt Tiểu Nghi thoáng chút ngỡ ngàng, vẻ thất vọng lướt qua mắt rồi nhanh chóng tan biến, nhẹ nhàng rút tay về. Mọi cử chỉ này đều không thể thoát khỏi khóe mắt Phong Ngạo.
- Vậy huynh nên cẩn trọng, quan tâm sức khỏe một chút. Đừng vì bận rộn mà quên bản thân cần phải nghỉ ngơi! Nhị gia, Ngũ gia cũng nên ghi nhớ. Tiểu Nghi về trước đây!
Nàng trở về vẻ điềm đạm bình thường, dặn dò xong thì quay bước.
- Tiểu Nghi, chiều nay là bữa cơm cuối cùng muội ăn với chúng ta, đừng đến trễ! - Phong Ngạo gọi với theo, miệng lại khẽ cười…
***
Bữa cơm tối đầy đủ bảy huynh đệ nhà họ Phong, còn có Thích Lan và Diễm Mạn cùng ăn. Thức ăn trên bàn là những món thường ngày Tiểu Nghi thích nhất: nhiều rau xanh, vị hơi cay nhẹ. Mười người thành một bàn tròn ấm cúng, đúng cảm giác ấm áp của gia đình. Nếu không có sự trầm lặng của một bữa cơm đưa tiễn, người khác mới nhìn vào sẽ nghĩ đến cảnh tụ họp hân hoan.
- Tiểu Nghi, ở Tây Lạc là chốn bồng lai tiên cảnh, chắc chắn chỉ toàn những thứ thuần khiết. Từ trước đến giờ cô phải dùng những loại thức ăn trần tục này của chúng ta, thật sự đã rất vất vả, sau này về Tây Lạc phải tự chăm sóc mình tốt hơn. - Phong Hoan là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
- Không phải đâu, thật sự Tiểu Nghi không vất vả chút nào! - Nàng nhẹ lắc đầu, trong lòng thầm cảm ơn Nhị gia vui vẻ này biết bao. Mọi người đây, ngoại trừ Phong Ngạo đã tự mình thuận ý, có bao nhiêu phần đón nhận chuyện ngày hôm nay Tiểu Nghi hoàn toàn không rõ. Nàng chỉ muốn lần cuối cùng ngồi cạnh họ ăn một bữa cơm bình yên. Nàng không dám mong đợi sự vui vẻ, chỉ xin đừng thắc mắc, đừng oán trách! Không hi vọng người khác có thể cởi mở tâm tư, chỉ cần họ có một chút lòng chấp nhận chuyện không thể tránh khỏi. Câu nói này của Nhị gia xem như đã mở lời đưa lối; nếu họ cứ tiếp tục im lặng nhìn nhau quả thật không biết bữa cơm này sẽ đi đến đâu.
Thập Lang gắp thức ăn vào chén cho Tiểu Nghi, cố gắng tươi cười hỏi:
- Tiểu Nghi! Ngoài Phong Gia chúng ta, những Tiểu Thần ở Tây Lạc có đi theo gia tộc khác không?
- Chuyện này đương nhiên là có, Tây Lạc rất nhiều Tiểu Thần, nhất định không chỉ chăm sóc một mình Phong Gia các huynh.
Thất gia vừa từ bên ngoài trở về không lâu, tính tình cởi mở không e ngại hỏi:
- Tiểu Nghi, nếu về Tây Lạc rồi, sau này có thăm chúng ta nữa không?
Tiểu Nghi ngại ngùng ấp úng nói:
- Đối với chủ nhân mà Tiểu Thần đã rời khỏi, chúng tôi… không được tùy tiện qua lại, cũng không được tự ý theo dõi tin tức của các huynh.
Phong Ái hừ một tiếng:
- À, ra là vậy!
- Không sao, chẳng phải các huynh tìm thấy giấy đỏ được giấu kín ở trong lăng mộ tổ tiên sao? Đó không phải là loại giấy thông thường mà là vật của Tiểu Thần, hàng năm khi núi Lĩnh Thiên mở cửa, các huynh có thể viết lên giấy đỏ đó rồi đốt đi, Tiểu Nghi sẽ nhận được, cũng sẽ trả lời cho mọi người, đây là trường hợp ngoại lệ không vi phạm quy tắc của Tây Lạc - Nàng vui vẻ trả lời, đây chính là tin tốt nhất có thể thông báo.
Phong Nhàn lại cảm thấy đây không phải là chuyện hay:
- Nghĩa là mỗi năm chỉ được viết thư một lần. Nếu cô trả lời thì bao lâu chúng ta mới nhận được?
Tiểu Nghi nhìn thức ăn trong chén, cố gắng nói thật nhỏ:
- Khi nào Lĩnh Thiên mở cửa trở lại.
Phong Bình kinh ngạc:
- Tức là gửi đi rồi, một năm sau mới nhận được giấy đỏ trả lời?
Tiểu Nghi đặt chén xuống bàn nhìn vẻ mặt mọi người đang bất mãn, cố gắng phân bua:
- Như vậy, vẫn tốt hơn là không có chút tin tức nào. Giấy đỏ mọi người gửi, tính theo thời gian ở đây, cũng phải nửa năm Tiểu Thần chúng tôi mới nhận được.
Phong Ái lẳng lặng uống một chén rượu, nhàn nhạt nói:
- Vậy nếu bọn ta ở đây gặp chuyện bất trắc mà mất đi, muốn báo tin cho cô cũng nửa năm sau mới đến tay, đúng là mồ đã xanh cỏ, người mới hay tin!
- Thập gia ăn nói bậy bạ gì vậy? Các Tiểu Thần vẫn dõi theo Phong Gia, sẽ không có chuyện gì bất trắc - Tiểu Nghi bị câu này dọa cho sợ, xua tay phản đối.
- Năm xưa chẳng phải cha mẹ chúng ta cũng gặp bất trắc sao? Vậy Tiểu Thần của họ khi đó ở đâu, có phải cũng đã rời khỏi giống như cô hay không? - Phong Ái thản nhiên gắp thức ăn vào đĩa, trước sự lo lắng của Tiểu Nghi cũng không thèm nhẹ nhàng hơn.
- Chuyện đó… chuyện đó… Tiểu Nghi cũng không biết! - Thức ăn đưa vào miệng nàng cũng không nuốt xuống được, trả lời một cách bất đắc dĩ.
Phong Ngạo đột ngột nghiêm giọng lên tiếng giải vây:
- Chúng ta ăn cơm để tiễn Tiểu Thần của nhà họ Phong, không phải để làm khó muội ấy, các đệ làm gì vậy?
Thích Lan nhìn Tiểu Nghi thông cảm, cố gắng làm không khí bớt căng thẳng:
- Đúng rồi, ăn cơm thì phải vui vẻ! Tiểu Nghi, thật ra mọi người đã chuẩn bị quà cho cô.
Món quà mà Thích Lan nói thì ra chính là một đoàn hát nổi tiếng được họ mời đến biểu diễn, điều đặc biệt nhất chính là mọi lời hát đều đang kể lại những chuyện từ khi nữ thầy thuốc của thôn Nhã Y đến nhà họ Phong. Bởi vì theo lời Diễm Mạn giải thích:
- Tiểu Thần căn bản không cần đến những thứ ở nhân gian này, vì vậy thứ duy nhất có thể trao tặng chính là những hồi ức.
Tiểu Nghi ngồi cạnh Phong Ngạo lắng nghe từng lời những người ở trên sân khấu đang hát, giống như thấy lại từng đoạn thời gian mình đã trải qua, mọi thứ diễn ra ngay trước mắt, có buồn bã, có niềm vui, nhưng dư vị để lại sau tất cả là cảm giác ấm áp. Bất giác nàng khẽ thì thầm:
- Đây đều là những chuyện rất đáng nhớ, sau khi trở về Tây Lạc Tiểu Nghi sẽ tuyệt đối không quên.
Những lời này Phong Ngạo ở bên cạnh vô tình nghe thấy.
- Tiểu Nghi, rất nhiều kí ức tốt đẹp, nhưng chúng cũng chỉ là những chuyện đã qua, ta nghĩ quan trọng hơn là tiếp tục tạo ra những điều tốt đẹp khác ở hiện tại và tương lai.
Tiểu Nghi biết rõ Phong Ngạo muốn nói gì, cười lảng tránh:
- Bảy huynh đệ Phong Gia kề vai sát cánh, nhất định sẽ làm nên tương lai tươi sáng.
8. Nghiệp duyên và Tây Lạc - P3
Nàng không dám nhìn sang bên cạnh, cũng không biết sắc mặt người kia như thế nào. Sau đó, họ không nói thêm câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi xem.
Tiệc nào rồi cũng sẽ tan, dẫu có bao nhiêu quyến luyến cũng đến lúc phải rời khỏi. Khi sương khuya xuống nhiều cũng là lúc tất cả mọi người chia tay trở về phủ. Tiểu Nghi lấy lí do muốn là người về sau cùng, lặng lẽ đứng nhìn bóng dáng từng người một khuất dần trong màn đêm, cố gắng ghi nhớ tất cả. Cuối cùng chỉ còn lại nàng cùng với Phong Ngạo.
Biết rõ Phong Ngạo sẽ không một mình tự rời đi trước, cảm thấy nên tránh gây ra thêm nhiều lưu luyến Tiểu Nghi chủ động nghiêng người khẽ chào, quay lưng trở về Thính Phong các. Nhưng chân chưa bước tay đã bị nắm lấy.
- Tiểu Nghi! Muội từng nói ta đừng tuyệt vọng, chỉ cần nắm chặt tay muội, nhất định mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Lời nói đó… bây giờ còn đúng không?
Quay lại nhìn, Tiểu Nghi cố gắng mỉm cười thật tươi, ánh mắt lấp lánh vẻ trêu trọc:
- Là lời nói lúc chúng ta suýt bị đè chết ở núi Lĩnh Thiên?... Khi đó đương nhiên phải nắm chặt, nếu không chúng ta sẽ không thể cùng thoát ra. Bây giờ, phủ của huynh ở hướng đông, Tiểu Nghi phải đi về hướng tây. Mỗi người muốn về chỗ của mình thì phải buông tay ra!
Phong Ngạo im lặng không nói gì, bàn tay chỉ khẽ siết nhẹ hơn một chút. Nàng có thể cảm giác được sự ấm áp tỏa ra từ đó.
Cuối cùng Phong Ngạo bật cười, dứt khoát quay lưng rời đi, nói vọng lại có chút đùa cợt:
- Được rồi, muội về nghỉ sớm đi. Sáng mai thức dậy thì có thể rời khỏi hồng trần, trở về làm thần tiên, đúng là chuyện đáng vui mừng!...
***
Sáng ngày hôm sau, bảy huynh đệ cùng các thuộc hạ thân tín đến thẳng lăng mộ nhà họ Phong dưới chân núi làm lễ bái tế. Tiểu Nghi không mang theo thứ gì, một mình đơn giản nhẹ nhàng lên xe ngựa cùng họ. Thính Phong các, dược phòng, điện Khán Vân, từng cánh cổng của thành Phong Tụ dần trôi về phía sau… ánh mắt Tiểu Nghi từ đầu đến cuối đều chỉ một hướng thẳng về phía trước, không hề nhìn lại.
Lễ bái tế là một trong những nghi thức trang trọng nhất được diễn ra ở thành Phong Tụ. Tuy rằng người được bước vào khu vực lăng chỉ có bảy huynh đệ nhà họ Phong cùng các thuộc hạ bao năm trung thành. Nhưng dân chúng ở bên ngoài đều ghi nhớ ngày này, mỗi năm đều chuẩn bị hoa tươi, nhang thơm cùng một ít vật phẩm cúng bái, bày biện trong nhà bày tỏ lòng thành.
Phong Ngạo dẫn đầu đoàn người tiến vào con đường lát đá vàng tiến đến cửa lăng. Dưới ánh mặt trời khung cảnh rực lên sắc màu rạng rỡ trang nghiêm, hai bên đường đều là cờ hoa. Chẳng mấy chốc lư đồng lớn đã hiện ra trước mắt. Chiếc lư này được Phong Ngạo tự mình đem từ trong lăng ra bên ngoài vào mỗi dịp bái tế, không có nó không thể hoàn thành nghi lễ.
Những thuộc hạ bên dưới đã đứng thành hàng ngũ chỉnh tề. Theo thông lệ, lúc này đã có thể bắt đầu lễ bái. Phong Ngạo ra lệnh cho các thuộc hạ chờ đợi trong phút chốc rồi khẽ đưa mắt nhìn Tiểu Nghi và các huynh đệ. Tất cả theo chân Phong Ngạo vượt qua lư hương lớn, bước vào bên trong lăng.
Khi tám người đã hoàn toàn khuất sau cánh cửa, không còn nhìn thấy những người bên ngoài, Tiểu Nghi nhìn họ biết ơn:
- Cảm ơn mọi người đã tiễn Tiểu Nghi, đến đây là được rồi. Cửa vào Tây Lạc sẽ sớm mở ra khi lễ bái bắt đầu, khi kết thúc là lúc tiểu nữ có thể rời khỏi. Hi vọng sau này tất cả mọi người đều sống thật tốt.
Không khí chìm trong yên lặng. Những lời cần nói, muốn nói, phải nói thời gian qua thật sự đều đã nói. Lúc này thêm một lời nào cũng chỉ hóa ra thừa thãi.
Phong Ngạo là người đầu tiên bước về phía cửa, nhắc nhở mọi người:
- Chúng ta phải đi thôi, không thể để lỡ thời gian. Bên ngoài vẫn còn nhiều người đang đợi.
Tiểu Nghi nhìn theo bóng dáng họ lần lượt biến mất trong ánh sáng rực rỡ ngoài kia, khi cửa khép lại cũng là lúc mọi thứ xung quanh chìm vào tĩnh lặng. Tiểu Nghi nhẹ nhàng tìm một bậc thềm thoải mái ngồi xuống, đảo mắt nhìn quanh chờ đợi.
Ngọc trong người nàng bắt đầu phát ra dao động, nhất định lễ bái ngoài kia đang bắt đầu.
Trước mắt Tiểu Nghi, những chấm sáng lung linh nhiều màu sắc bắt đầu xuất hiện. Chúng lơ lửng giữa không trung rồi từng chút một tiến lại gần nhau, hòa nhập thành một khối lớn hơn, cứ như thế cho đến khi một đốm sáng to bằng đầu người nhẹ nhàng bay lượn.
Tiểu Nghi nhẫn nại chờ đợi.
Sau một canh giờ, đốm sáng lúc này đã to bằng hình người.
Cuối cùng từ giữa khối sáng lấp lánh nhiều màu có một khoảng trắng xuất hiện, bắt đầu loang rộng dần ra cho đến khi biến thành một cánh cửa màu trắng to lớn, bao bọc bởi một lớp viền lấp lánh như bảy sắc cầu vồng sau cơn mưa.
Đay chính là cửa vào Tây Lạc. Lễ bái ngoài kia đã hoàn toàn kết thúc, cũng là lúc để lại nhân gian ở phía sau lưng trở về chỗ của chính mình. Tiểu Nghi mỉm cười đưa tay khẽ chạm vào.
Đột nhiên cửa lăng bật mở, Phong Ái lao vào hốt hoảng gọi to:
- Tiểu Nghi, đừng đi! Đại ca có chuyện rồi.
Tiểu Nghi không kịp suy nghĩ, chỉ biết theo tiếng gọi chạy ra ngoài. Cửa vào Tây Lạc ở phía sau từ từ biến mất không chút dấu vết.
Phong Ái kéo tay Tiểu Nghi vội vã chạy, vừa đi vừa nói, dáng vẻ thật sự vô cùng lo âu.
- Huynh ấy vừa đến xe ngựa đã ngất đi, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy. Bọn ta… bọn ta không bắt được mạch.
Không bắt được mạch! Đối với người ở trần gian… Điều này không phải đồng nghĩa với đã…
Tiểu Nghi tự đánh vào đầu mình, không muốn suy nghĩ lung tung, mắt nhìn chăm chăm về phía trước. Chiếc xe ngựa của họ đang ở nơi bắt đầu của con đường dẫn vào cửa lăng. Tam gia và Tứ gia, Thất gia đứng ở bên ngoài dường như đang sốt ruột chờ đợi hai người, vừa nhìn thấy Tiểu Nghi nét mặt đã bớt phần lo âu. Tiểu Nghi không hỏi gì chỉ vội vàng vào trong xe.
Phong Ngạo vẫn như đang say ngủ. Phong Hoan và Phong Nhàn ở bên cạnh không ngừng lay gọi nhưng hoàn toàn không có chút phản ứng. Tiểu Nghi cố trấn tĩnh chính mình, đưa tay bắt mạch.
Không có mạch!
Cố hít một hơi thật sâu, quan sát hơi thở! Thật may nhịp thở vẫn còn.
Tiểu Nghi đột nhiên phát hiện trên trán của người đang nằm dường như phảng phất một thứ khí đen đặc, đưa mắt định hỏi hai người bên cạnh, nhưng hình như họ hoàn toàn không hề nhìn thấy.
Người trần không thể nhìn thấy, chỉ có Tiểu Thần phát hiện ra, thứ này chẳng lẽ là…
- Chúng ta nhanh chóng về thành Phong Tụ, ở đó mới có thể chữa cho huynh ấy - Tiểu Nghi lên tiếng.
Chỉ cần nàng ấy nói chữa được nghĩa là có hi vọng, những người trong xe khẽ thở phào, lập tức ra lệnh lên đường.
- Nhị gia, chuyện này…
Tiểu Nghi nhìn Phong Hoan, người này lập tức hiểu ý gật đầu:
- Đừng lo, chúng ta đã bảo mọi người có mặt hôm nay không được tiết lộ ra ngoài.
Xe ngựa nhanh chóng tiến về thành Phong Tụ, vượt qua khỏi cổng thành cuối cùng đến thẳng phủ của Phong Ngạo. Sau khi cẩn thận đặt Phong Ngạo nằm ngay ngắn trên giường, sáu huynh đệ nhà họ Phong theo lời Tiểu Nghi đóng cửa ra ngoài chờ đợi.
Tiểu Nghi nhìn người đang nằm, lặng lẽ lấy ngọc thần chậm rãi đưa đến gần.
Ánh sáng của ngọc xao động, thứ khí đen kịt ở trán Phong Ngạo cũng chuyển động mạnh hơn trước, giống như muốn thoát ra ngoài. Thân thể dường như bị nó làm cho khó chịu, gương mặt Phong Ngạo mơ hồ biểu hiện vẻ đau đớn.
Tiểu Nghi lo lắng nhủ thầm: “Loại khí này rất giống khí trên người của Tiểu Thần ở Tây Lạc nhưng đã bị ô nhiễm bởi những ý niệm xấu xa, tại sao trong người chủ nhân lại bị nhiễm loại khí này? Ngoại trừ dùng đến ngọc thần e là không có cách nào chữa được. Thật may lúc nãy mình vẫn chưa rời khỏi.”
Không suy nghĩ nhiều, Tiểu Nghi bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng mở miệng Phong Ngạo, đưa ngọc vào trong.
- Làm ơn giúp ta cứu người này! - nàng khẽ thì thầm.
Ngọc thần tự mình hòa nhập vào trong cơ thể Phong Ngạo, lan tỏa thứ ánh sáng dịu dàng từ đầu đến chân, từng chút khiến cho thứ khí đen đặc kia bị co quánh lại thành một điểm đen thẫm trên trán. Tiểu Nghi ở bên cạnh lặng lẽ chờ đợi. Không biết bao nhiêu canh giờ đã trôi qua. Điểm đen thẫm đó cuối cùng cũng nhạt dần rồi biến mất.
Sáu huynh đệ ở bên ngoài không ngừng lo lắng, đi qua đi lại ở trước cửa phòng. Bên trong tĩnh lặng như tờ, không rõ Tiểu Nghi dùng cách nào có thể chữa trị cho Phong Ngạo.
Cuối cùng khi trời nhá nhem tối cũng là lúc cửa phòng hé mở. Tiểu Nghi nhìn ánh mắt chờ đợi của họ, vội lên tiếng trấn an:
- Mọi người đừng lo, đã ổn rồi! Ngủ say một giấc ngày mai sẽ thức dậy.
Sáu người trút được gánh nặng trong lòng, lớn tiếng reo vui. Phong Hoan cười với Tiểu Nghi:
- Tiểu Nghi giỏi lắm. Nhưng rốt cuộc đại ca bị làm sao?
Nàng lắc đầu:
- Chuyện này vẫn chưa rõ ràng, đợi huynh ấy tỉnh lại sẽ rõ thôi!
Phong Ái ở bên cạnh sực nhớ, vội quay sang hỏi:
- Lúc nãy cửa đã mở phải không, vậy chuyện cô về Tây Lạc thì như thế nào? Không về nữa sao?
Tiểu Nghi nhìn người trước mặt khẽ nhíu mày, là đang lo lắng giúp hay đang vui mừng đây.
- Tính từ ngày bái tế vẫn còn thời gian năm ngày có thể mở cửa Tây Lạc. Ngày mai đợi mọi chuyện rõ ràng Tiểu Nghi sẽ tự mình đến núi Lĩnh Thiên. Việc trở về không bị ảnh hưởng gì, Thập gia không cần gấp!
- Ta chỉ quan tâm hỏi han thôi mà. - Phong Ái bất mãn phản đối.
Phong Nhàn nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của Tiểu Nghi liền nhắc nhở:
- Tiểu Nghi! Cô về nghỉ ngơi trước đi, bọn ta ở đây thay phiên nhau trông chừng đại ca là được rồi.
Tiểu Nghi gật đầu đồng ý, chậm rãi đi về hướng Thính Phong các…
***
Sáng ngày hôm sau, Tiểu Nghi vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Phong Ngạo đứng chờ dưới bậc thềm, điềm nhiên bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy nàng, Phong Ngạo khẽ cười.
Trong đầu Tiểu Nghi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh hôm qua khi xảy ra chuyện. Đôi mắt đó nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt. Lúc không thể bắt được mạch, trong lòng nàng còn khẽ run rẩy hoảng hốt. Bây giờ người đó lại đang đứng ở trước mặt tươi cười với mình, Tiểu Nghi cảm thấy có chút xao động, ngẩn người ra nhìn mãi không thôi.
- Ta có thể vào không? - Phong Ngạo tinh quái hỏi.
Tiểu Nghi thoáng bối rối, gật đầu:
- Huynh vào đi.
Đợi Phong Ngạo ngồi xuống ghế, Tiểu Nghi liền nhắc nhở:
- Vừa mới khỏi bệnh không nên chạy lung tung. Mau đưa tay cho tiểu nữ bắt mạch.
Phong Ngạo im lặng ngoan ngoãn làm theo nhưng không có vẻ gì quan tâm đến sức khỏe của mình, miệng cứ cười tươi nhìn nàng làm công việc quen thuộc. Tiểu Nghi vốn định làm ngơ không để ý đến nhưng cuối cùng đành phải lên tiếng:
- Hôm qua vừa có chuyện, hôm nay đã vui vẻ như vậy sao? Người khác không biết còn tưởng huynh không phải vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh mà là nhặt được báu vật!
Cũng không phiền lòng, Phong Ngạo thành thật trả lời:
- Báu vật thì có gì đáng quý, ta vui vì muội vẫn còn ở đây.
Tiểu Nghi giả vờ không chú ý đến, chỉ chăm chú xem mạch, cuối cùng ngẩng đầu nhẹ nhàng nói:
- Tốt rồi, không sao nữa, hôm qua phải dùng đến ngọc thần mới có thể làm tan khí độc trong người huynh, bây giờ phải lấy nó ra trước đã.
Nàng xòe tay, khẽ gọi:
- Ngọc thần, ngươi mau ra đây!
Không có chuyện gì xảy ra! Tiểu Nghi tiếp tục gọi nhiều lần. Ngọc thần trong cơ thể Phong Ngạo không hề phản ứng.
- Tại sao…
Trước ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Nghi, Phong Ngạo bất chợt lên tiếng:
- Đừng lo lắng, vì ta là chủ nhân của nhà họ Phong, một khi nhận được ngọc từ Tiểu Thần của gia tộc, ta hoàn toàn có thể tùy ý giữ nó lại bên trong cơ thể. Đó cũng là một lí do mà Tiểu Thần không được phép tiết lộ thân phận, muội không biết sao? Cho nên nếu ta không cam tâm tình nguyện, muội gọi thế nào ngọc cũng sẽ không phản ứng, đừng phí công vô ích!
Tiểu Nghi từ chỗ kinh ngạc trở nên hoảng hốt. Đối với Tiểu Thần, ngọc chính là thứ quý giá vô cùng không gì có thể thay thế.
- Huynh… không có ngọc, Tiểu Nghi không thể trở về Tây Lạc được. Huynh?...
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, phút chốc mọi thứ trở nên vô cùng rõ ràng. Khí sắc không tốt, dáng vẻ kì lạ vào ngày trở về từ lăng mộ, nhất định không cho nàng bắt mạch, bị ngất đúng vào lúc hoàn thành lễ bái tế… tất cả chỉ là một trò đùa ác ý của Phong Ngạo. Mọi chuyện chính là do một tay Phong Ngạo tự sắp đặt. Rốt cuộc người này vẫn không thể từ bỏ cố chấp, bây giờ quả thật nàng không biết nên oán giận hay đau xót đây?
- Phong Ngạo, huynh tự biến bản thân mình ra nông nỗi này, là vì muốn tiểu nữ giao ngọc ra, sau đó giữ lại? Cần gì phải khổ sở…
- Muội đến đây giúp Phong Gia, lúc khó khăn thì ở bên cạnh, lúc tốt đẹp lại muốn rời đi. Nếu chỉ có cách xảy ra chuyện để muội không rời khỏi, vậy thì bây giờ ta tự tạo ra chuyện, muội có thể ở lại không? - Phong Ngạo ngắt lời, vẻ mặt không chỉ thừa nhận mọi chuyện đã xảy ra mà hoàn toàn xem đây là quyết định không thể thay đổi. Thấy người trước mặt càng tự cho mình là đúng, Tiểu Nghi càng tức giận:
- Rốt cuộc ai nói cho huynh biết cách làm điên rồ này, là ai đưa khí độc đó vào cơ thể huynh? Sao huynh lại đem mạng mình ra đùa, thiếu chút nữa huynh chết rồi có biết không?
Phong Ngạo cười thản nhiên, nháy mắt trêu chọc:
- Muội đã biết ta đem mạng mình ra đánh cược, vậy muội thử nghĩ đi, ta có thể trả ngọc cho muội không?
Phong Ngạo trở nên ngu ngốc đến mức này từ lúc nào, tưởng rằng giữ ngọc trong người đơn giản đến vậy sao? Tiểu Nghi khổ sở giải thích:
- Huynh không phải Tiểu Thần, giữ ngọc trong người quá lâu sẽ không tốt. Mau để nó thoát ra ngoài!
Phong Ngạo nửa đùa nửa thật:
- Muội giết ta thì có thể lấy ngọc rồi! Chỉ xem là muội có làm được hay không?
- Huynh!...
Còn chưa nghĩ ra cách nào đối phó thì Tiểu Nghi đã thấy Phong Ngạo nhăn mặt ôm ngực khó chịu, nhất định là giữ ngọc trong người chưa quen nên có phần đau đớn.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian